[Dịch] Tiên Nhân Sau Khi Biến Mất

/

Chương 70: Ký ức hay ảo ảnh?

Chương 70: Ký ức hay ảo ảnh?

[Dịch] Tiên Nhân Sau Khi Biến Mất

Phong Hành Thủy Vân Gian

7.463 chữ

05-10-2025

Dù cách chưa đầy hai thước, vật này vẫn bị bao bọc trong một khối bóng đen, hoàn toàn không thể nhìn rõ hình dáng, cũng chẳng biết là quái vật gì, nhưng trong bóng đen lại lóe lên bốn đốm lửa đỏ, trông như những cặp mắt.

Nhìn bốn con mắt ấy, Hạ Linh Xuyên cũng chẳng coi nó là người. Hơn nữa, nó còn vươn ra những chi chân mảnh và dài, lập tức đâm thẳng vào lồng ngực Hạ Linh Xuyên.

Động tác quá nhanh, Hạ Linh Xuyên còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng móng vuốt sắc bén của nó đã không kìm được mà kêu lên thảm thiết.

Nỗi đau này thấu tận linh hồn, hoàn toàn không thể chịu đựng.

Hắn đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, nhưng mấy quyền mạnh mẽ đánh lên khối bóng đen dường như chẳng có chút tác dụng nào.

Đúng lúc này, hắn chợt thấy cảnh tượng trước mắt dường như đã từng quen:

Mấy tháng trước, tại núi Hồ Lô, nguyên thân bị sa báo vồ xuống vách núi, cả hai cùng bỏ mạng!

Phải, chính là cảnh tượng này.

Ý niệm này vừa lướt qua, mọi thứ xung quanh lập tức trở nên rõ ràng, phía trên là bầu trời xanh biếc, những hàng cây xanh rì rào, cùng vách núi ngày càng xa dần trong tầm mắt.

Vật đang vồ lấy hắn, chính là con sa báo màu vàng nhạt có đốm kia!

Sa báo còn há to miệng, chuẩn bị cắn nát động mạch cổ của hắn.

Hắn không còn đường sống, hoặc bị cắn chết, hoặc bị ngã chết.

Hạ Linh Xuyên không kìm được mà chửi ầm lên: “Cút, những chuyện này liên quan quái gì đến ta!” Đây đều là những gì nguyên thân đã thấy, đã chịu đựng trước khi chết, hoàn toàn không liên quan đến ta!

Hắn vừa chửi xong, cảnh tượng lại trở nên mơ hồ.

Trời xanh mây trắng vách núi đều biến mất, ánh sáng xung quanh trở nên kỳ quái, như một tập hợp lớn của điểm, đường, mặt và bảng màu.

Rồi sau đó, hắn liền ngã mạnh xuống đất.

Mặt đất xi măng.

Trên trời sao lấp lánh, nhưng trước đó có lẽ đã mưa, vì mặt đất chưa khô hẳn, trong những vũng nhỏ trên đường vẫn còn đọng nước.

Hạ Linh Xuyên liền rơi vào vũng nước, nước bẩn bắn tung tóe lên khắp đầu và mặt sa báo.

Con quái vật này dường như cũng có chút ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn quanh, ngay cả sức mạnh khống chế con mồi cũng vô thức yếu đi.

Trong không khí thoang thoảng mùi bánh rán, Hạ Linh Xuyên cũng ngây người.

Ngã tư này thật sự quen thuộc đến lạ, chẳng phải là con đường hắn nhất định phải đi qua mỗi khi tan làm sao?

Hắn vừa quay đầu, liền thấy quán bánh rán ở góc phố, tấm biển “Ba đồng một cái” được viết bằng bút nước, chữ to và đậm, nét chữ xấu xí như mọi khi.

Chờ đã, chẳng lẽ là đêm đó?

Hắn lại quay đầu sang trái, quả nhiên thấy một bé gái mặc váy. Mẫu thân của bé gái đang mua đồ bên đường, hoàn toàn không chú ý đến việc nữ nhi của mình đang đuổi theo một đồng xu lăn đi, đuổi mãi cho đến giữa đường!

Ngay lúc này, một chiếc ô tô lao tới.

Cảnh tượng thật quen thuộc.

Đây mới là ký ức mà hắn nên có.

Nếu mọi thứ vẫn như cũ, hắn nên ôm bé gái lao qua đường, tránh khỏi tai họa bất ngờ này.

Nhưng giờ tình hình đã thay đổi, hắn và sa báo đã chắn giữa chiếc xe và bé gái.

Hắn nằm đó, sa báo lại chống người lên, nhìn ngang ngó dọc, hiển nhiên cảnh tượng này nằm ngoài dự liệu của nó.

Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc ô tô liền cán qua người bọn họ.

Thực ra mà nói, là cán qua người hắn; còn về phần sa báo, thì bị đầu xe tông thẳng, sau đó bị cuốn vào gầm bánh xe, còn phát ra một tiếng “bốp” trong trẻo.

Sau đó, chiếc xe này liền lao ngang qua lề đường, cho đến khi đâm vào tường mới bị buộc dừng lại.

Hạ Linh Xuyên lồm cồm bò dậy, thở hổn hển mấy hơi, rồi sờ khắp người, hử, không bị thương sao?

Đầu chiếc xe bán tải bốc lên một làn khói, rồi tắt máy.

Hạ Linh Xuyên gãi đầu, trong ấn tượng của hắn, chiếc xe tông tới khi đó dường như là xe con, nhưng ở đây lại thành một chiếc bán tải gầm cao. Là hắn nhớ nhầm, hay là nơi này đã sai sót?

Giữa đường xảy ra tai nạn, những người xung quanh dần tụ tập lại, bé gái nhặt đồng xu lên, mỉm cười với hắn, rồi chạy về bên mẫu thân.

Hạ Linh Xuyên lắc đầu, đi đến bên tường, lại thấy dưới bánh xe nào có phải sa báo, rõ ràng vẫn là khối bóng đen mà hắn nhìn thấy đầu tiên.

Nó bị đè đến không thể nhúc nhích, không cam lòng vươn móng vuốt về phía Hạ Linh Xuyên, người sau đương nhiên không ngu ngốc đến thế, lập tức lùi lại hai bước.

Chẳng mấy chốc, khối bóng đen này liền co rút thành một khối nhỏ, rồi biến mất.

“Rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?” Hạ Linh Xuyên lẩm bẩm một tiếng, lại thấy bên trong lớp tường bị ô tô tông vỡ, lộ ra một ký hiệu phát ra ánh sáng xanh.

Hắn muốn lại gần xem kỹ, đột nhiên trời đất quay cuồng, trước mắt lại tối sầm.

Hạ Linh Xuyên chớp chớp mắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Trong tầm mắt có thứ gì đó phóng đại vô hạn, dường như là bốn chiếc… răng nanh khổng lồ trên dưới?

Ngay cả trong khoảnh khắc mờ tối như vậy, những chiếc răng nanh sắc nhọn dường như cũng đang phát sáng.

Bỗng nhiên có một vật tròn vo bay tới, đánh vào bụng hắn, hất văng hắn ra xa ba trượng.

Cái miệng khổng lồ từ trên trời lao xuống hụt, cắn vào tường thành rồi lại từ từ ngẩng đầu lên.

Chính là con hắc giao kia.

Từ góc nhìn này ngước lên, thứ này thật sự quá lớn. Hạ Linh Xuyên chỉ vào nó mà chửi rủa: “Ngươi sao lại trở mặt vô tình, xỏ quần vào là không nhận! Uổng công ta trước đó còn giúp ngươi đánh… bắn pháo!”

Chửi không đã miệng, vì ngực bụng bị trọng kích, hắn vừa hít thở đã thấy khó chịu, muốn nôn.

Hắc giao không để ý đến hắn, quay đầu đuổi theo bạch quang trên không.

Hạ Linh Xuyên lúc này mới nhớ ra, mình trước đó bị thứ này đập vào mặt, e rằng còn bị xâm nhập, nếu không sao lại có mấy cảnh tượng kỳ quái kia?

Tằng Phi Hùng đi tới đỡ hắn dậy, nói: “Đại thiếu gia thứ tội, đá lăn là do ta ném, ngài vẫn ổn chứ?”

“Ngươi cứu ta một mạng, ực, quay về sẽ trọng thưởng!” Hạ Linh Xuyên cũng nhìn rõ, thứ đánh bay mình là đá lăn trên tường thành, chỉ nhỏ hơn cối xay một chút. Nó vốn nên dùng trên máy bắn đá, nhưng lại bị Tằng Phi Hùng ném tới cứu mạng hắn.

Nhưng lực đạo dùng ra là thật sự mạnh. May mà Hạ Linh Xuyên thân thể cường tráng, nếu đổi thành Hạ Việt chịu một kích này, e rằng sẽ bị chấn thành nội thương, rồi phải nằm giường hơn nửa tháng.

Kẻ làm mình bị thương, hắn lại phải trọng thưởng hậu tạ. Chuyện xảy ra ở đây, quả nhiên chuyện sau lại càng ma huyễn hơn chuyện trước.

Đạo bạch quang kia sau khi thoát khỏi Hạ Linh Xuyên, cuối cùng cũng nhớ ra đi tìm Niên Tùng Ngọc.

Nó cực kỳ linh mẫn, hắc giao mấy lần chặn lại, nhưng tiếc thay thân thể quá lớn, ngược lại nhiều lần bị nó lợi dụng sơ hở.

Tôn Phu Bình phát giác động tĩnh của bạch quang, vội vàng ôm Niên Tùng Ngọc nghênh đón. Hắc giao lại vung đuôi, đánh bay ông.

Nhưng Tôn Phu Bình mắt tinh tay lẹ, nhanh hơn một bước ném Niên Tùng Ngọc về phía bạch quang.

Hai thứ này cuối cùng cũng gặp nhau trên không, bạch quang trực tiếp chui vào miệng mũi của vị đô úy đang nhắm chặt hai mắt.

Trước khi bị hắc giao nuốt chửng, Niên Tùng Ngọc cuối cùng cũng tỉnh lại.

Hắn hít một hơi thật dài, trong mắt lóe lên hồng quang, hư ảnh người khổng lồ phía sau hắn lại hiện thân, thân hình lại lớn hơn gấp đôi so với trước.

Tương ứng với đó, hai thanh huyễn đao của nó cũng dài gấp đôi, đạt đến độ dài kinh người tám trượng (hơn hai mươi mét)!

Niên Tùng Ngọc liền vung trường đao, nhắm thẳng vào cái miệng khổng lồ như vực sâu của hắc giao, từ dưới chém xiên lên một nhát!

Mọi người trên tường thành ngỡ như thấy ánh trăng chợt hiện, bạc lỏng tuôn tràn, đầu của hắc giao liền bị chém làm đôi, nửa dưới nặng nề rơi xuống đất.

“Không phải chứ?” Tằng Phi Hùng giật mình, “Yếu đến vậy sao? Đúng là to xác vô dụng.”

Hắc giao đã chết, vậy bọn họ phải làm sao, chôn cùng sao?

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!